GÓC GIÁO VIÊN KẾ HOẠCH GIÁO DỤC + GIÁO ÁN. Cập nhật: 14:47, 20/10/2022. 3 lượt đọc. KẾ HOẠCH THỰC HIỆN CHỦ ĐỀ 2: BẢN THÂN (Thực hiện 03 tuần: Từ ngày 03/10 đến 21/10/2022) KẾ HOẠCH THỰC HIỆN CHỦ ĐỀ 2: BẢN THÂN Home › Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) › 33. Thi đua. 33. Thi đua. Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh, cô vẫn chưa cày xong cuốn tiểu thuyết mới nữa, thật đáng tiếc! Trừ ngày thứ sáu Kỳ Vân đi ăn cùng Trần Kha Nghị còn lại Kỳ Vân đều làm ổ ở nhà Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư (Theo Đuổi Ngược) Chương 1. Hình tượng lý tưởng "Chị sẽ theo đuổi giáo sư Trần nhà chị!" Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Thư Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói: Jacques Colin - Giáo sư về khoa học quản lý thuộc TÔ CHỨC VÀ KIỂM SOÁT LOGISTIC - Tài liệu text . marketing và quản trị sản xuất đã có những chuyển biến rất lớn lao thì vẫn chưa hình thành một quan điểm khoa học về quản trị logistics một cách hiệu quả. Danh sách chương Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược 1. Chương 1: Hình tượng lý tưởng 2. Chương 2: Đi khảo sát tình hình 3. Chương 3: Tiết học đầu tiên 4. Chương 4: Không bỏ cuộc 5. Chương 5: Có thêm cái đuôi 6. Chương 6: Đi ăn 7. Chương 7: Xe đạp 8. Chương 8: Kiên trì hay bỏ cuộc 9. Chương Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Ai nói không thể theo đuổi thầy giáo của mình? Ai nói là con gái không nên chủ động? Ai có suy nghĩ như vậy thì thật là cổ hữu! Cuộc đời chỉ có một lần, cứ sợ, cứ chần chừ bạn chỉ mãi dậm chân tại chỗ. Cứ thử đi dù được dù mất bạn vẫn có thể tự hào bản thân mình thật dũng cảm. Sau bao nhiêu cố gắng cầu vồng sẽ hiện ra trước mắt bạn. Đầu tiên là cô theo đuổi anh. Nhưng cuối cùng là ai theo đuổi ai? "Em tự mình bước vào cuộc đời tôi. Không ai ép buộc, cũng không ai ngăn cản. Là em tự nguyện. Em đảo lộn cuộc sống của tôi nên em phải chịu trách nhiệm." Cặp đôi Trần Kha Nghị - Kỳ Vân Tác giả An Hi Thể loại Ngôn tình, học đường, HE Số chương 84 chương + 4 ngoại truyệnTruyện này do An Hi cho phép NovelToon đăng tải, nội dung chỉ là quan điểm của bản thân tác giả, không thể hiện lập trường của NovelToon   Danh sách Trọn bộ Truyện Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư – Theo Đuổi Ngược Full tập được cập nhật mới nhất tại Trùm Truyện đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Trùm Truyện luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Bài viết có thể bạn thích 🔰 Tên Truyện ⭐Truyện Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư – Theo Đuổi Ngược Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ TRÙM TRUYỆN Một lần Kỳ Vân tình cờ thấy được hình chụp một vị giáo sư cực kì đẹp trai, đẹp đến mức cô phải ngỡ ngàng. Vì thế trong thâm tâm, cô quyết định phải làm xiêu lòng vị giáo sư này cho bằng được. Ai nói học sinh không được phép đuổi giáo sư của mình? Ai nói con gái không nên chủ động? Hừ, toàn suy nghĩ cổ hủ. Ai cũng chỉ sống có một lần, cứ sợ này sợ nọ, mãi không dám thử thì sẽ vuột mất cơ hội. Chính vì thế, cô âm thầm vạch ra kế hoạch tác chiến lâu dài với ý chí kiên cường cực kì phải chinh phục bằng được giáo sư. Đầu tiên là cô theo đuổi anh. Nhưng cuối cùng là ai theo đuổi ai? Kỳ Vân trong một lần nói chuyện với em gái tình cờ thấy được tấm hình chụp một vị giáo sư đẹp trai như bước ra từ cuốn truyện ngôn tình cô vừa đọc, trong lòng dâng lên niềm khao khát mãnh liệt chinh phục bằng được vị giáo sư này. Cô âm thầm vạch ra một kế hoạch tát chiến lâu dài với một ý chí kiên cường. Cô đến trường đại học A đem theo hy vọng, nhưng lần đầu gặp mặt, vị Giáo sư tên Trần Kha Nghị chỉ mới một lần đã đánh sụp ý chí quyết tâm của cô. Nhưng không vì thế mà Kỳ Vân bỏ cuộc, cô như một cái đuôi bám sát theo Trần Kha Nghị, dùng mọi chiêu trò để anh chú ý đến mình. Đến khi cô thành công gây sự chú ý với anh, cô lại không nhận ra mà âm thầm bỏ cuộc, biết mất khỏi cuộc đời anh. Cứ tưởng mối quan hệ “chớm nở, chớm tàn” nhưng một lần nữa ông trời cho Kỳ Vân cơ hội quay lại trường đại học A với tư cách thực tập sinh được Trần Kha Nghị hướng dẫn. Cũng trong thời gian ngắn ngũi ba tháng đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Anh tỏ ra là một thầy giáo nghiêm khắc nhưng âm thầm giúp đỡ cho cô. Còn cô tuy bên ngoài bất mãn, nhưng cũng dần hiểu được thực ra thầy Trần chỉ muốn tốt cho mình. Khi Trần Kha Nghị và Kỳ Vân muốn nói ra tình cảm của mình lại gặp trắc trở. Trúc mã của Kỳ Vân là Gia Kiệt trở về, người anh lúc nào cũng cưng chiều đi theo bảo vệ cho cô, bên cạnh cô mọi lúc, Trần Kha Nghị hiểu lầm rằng họ đang yêu nhau. Mà Kỳ Vân sau khi gặp Khả Trân đến tìm Trần Kha Nghị cũng hiểu lầm rằng đó là người yêu của thầy Trần. Cô đau khổ, dằn vặt, muốn buông đoạn tình cảm này đến đây có chấm dứt? Làm sao Trần Kha Nghị và Kỳ Vân có thể đối diện với tình cảm thực sự của chính mình, dũng cảm nói cho đối phương biết? Hiểu lầm có được giải toả? Cô và anh có bỏ qua tất cả mà đến được với nhau hay không? Danh sách chương Chương 1 Hình tượng lý tưởng Chương 2 Đi khảo sát tình hình Chương 3 Tiết học đầu tiên Chương 4 Không bỏ cuộc Chương 5 Có thêm cái đuôi Chương 6 Đi ăn Chương 7 Xe đạp Chương 8 Kiên trì hay bỏ cuộc Chương 9 Tập trung thi cử Chương 10 Đi cắm trại Chương 11 Giúp đỡ Chương 12 Đốt lửa trại – Ngắm sao Chương 13 Kỳ Vân có khoẻ không? Chương 14 Thi xong rồi Chương 15 Thi xong rồi Chương 16 Trúng tuyển Chương 17 Quay lại trường đại học A Chương 18 Giải thích đi Chương 19 Khổ sở vì nhiệm vụ Chương 20 Cuối cùng cũng hoàn thành Chương 21 Về nhà Chương 22 Bữa cơm gia đình Chương 23 Về lại trường Chương 24 Học trưởng Chương 25 Nổi tiếng rồi Chương 26 Nhân tiện điều tra Chương 27 Giải quyết triệt để Chương 28 Trợ giảng Chương 29 Chuẩn bị Chương 30 Ăn cơm chung Chương 31 Ăn không ngon miệng Chương 32 Tôi đưa em về Trọn bộ danh sách chương Truyện Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư – Theo Đuổi Ngược 🔰Chương 1 🔰Chương 51 🔰Chương 2 🔰Chương 52 🔰Chương 3 🔰Chương 53 🔰Chương 4 🔰Chương 54 🔰Chương 5 🔰Chương 55 🔰Chương 6 🔰Chương 56 🔰Chương 7 🔰Chương 57 🔰Chương 8 🔰Chương 58 🔰Chương 9 🔰Chương 59 🔰Chương 10 🔰Chương 60 🔰Chương 11 🔰Chương 61 🔰Chương 12 🔰Chương 62 🔰Chương 13 🔰Chương 63 🔰Chương 14 🔰Chương 64 🔰Chương 15 🔰Chương 65 🔰Chương 16 🔰Chương 66 🔰Chương 17 🔰Chương 67 🔰Chương 18 🔰Chương 68 🔰Chương 19 🔰Chương 69 🔰Chương 20 🔰Chương 70 🔰Chương 21 🔰Chương 71 🔰Chương 22 🔰Chương 72 🔰Chương 23 🔰Chương 73 🔰Chương 24 🔰Chương 74 🔰Chương 25 🔰Chương 75 🔰Chương 26 🔰Chương 76 🔰Chương 27 🔰Chương 77 🔰Chương 28 🔰Chương 78 🔰Chương 29 🔰Chương 79 🔰Chương 30 🔰Chương 80 🔰Chương 31 🔰Chương 81 🔰Chương 32 🔰Chương 82 🔰Chương 33 🔰Chương 83 🔰Chương 34 🔰Chương 84 🔰Chương 35 🔰Chương 85 🔰Chương 36 🔰Chương 86 🔰Chương 37 🔰Chương 87 🔰Chương 38 🔰Chương 88 🔰Chương 39 🔰Chương 89 🔰Chương 40 🔰Chương 90 🔰Chương 41 🔰Chương 91 🔰Chương 42 🔰Chương 92 🔰Chương 43 🔰Chương 93 🔰Chương 44 🔰Chương 94 🔰Chương 45 🔰Chương 95 🔰Chương 46 🔰Chương 96 🔰Chương 47 🔰Chương 97 🔰Chương 48 🔰Chương 98 🔰Chương 49 🔰Chương 99 🔰Chương 50 🔰XEM TIẾP CHƯƠNG SAU Trùm Truyện sẽ cập nhật tiếp tục các chương mới nhất của Truyện Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư – Theo Đuổi Ngược . Các bạn có thể nhấn theo dõi Trumtruyen để không bỏ lỡ những chương mới nhất của Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư – Theo Đuổi Ngược nhé. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, trùm truyện, truyện full. Trùm Truyện luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Danh sách trumtruyen trên website đọc truyện online hàng đầu việt nam. Với nhiều thể loại khác nhau như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, đô thị. Leave a comment Từ nhỏ, tôi đã có rất nhiều ước mơ. Nhưng có lẽ ước mơ lớn nhất trong đời tôi là trở thành giáo sư đại học college professor ở Mỹ. Trong bài viết tuần này, xin chia sẻ với bạn bốn bước tôi đã trải qua trên hành trình theo đuổi ước mơ ấy. Tuần trước, một em sinh viên đã hỏi tôi Cô ơi, làm sao để theo đuổi ước mơ và mục tiêu bản thân đề ra? Nếu bạn cũng có nỗi niềm băn khoăn như em sinh viên ấy, tôi hi vọng bài viết sẽ hữu ích với bạn. Dưới đây là bốn bước trên hành trình theo đuổi mơ ước của tôi. Ngay cả khi ta đã xác định được điều ta khát khao đạt được trong cuộc sống, ta vẫn nên dừng lại và tự hỏi liệu khát khao ấy có thật sự là một ước mơ hay là một thứ gì đó na ná ước mơ. Tôi có rất nhiều dự định, kế hoạch, mục tiêu muốn đạt được trong cuộc sống, nhưng không phải mọi thứ tôi mong muốn đạt được đều là một ước mơ. Đôi khi, đó chỉ là một sở thích đơn thuần. Với riêng tôi, một mục tiêu chỉ trở thành một ước mơ khi 1 tôi luôn nghĩ về nó hàng ngày; 2 tôi nhận thức rõ tất cả những rủi ro, khó khăn, thách thức tôi sẽ vấp phải khi chinh phục mục tiêu ấy nhưng thay vì từ bỏ tôi sẽ tìm cách để vượt qua những thách thức ấy; 3 tôi không thể hình dung được một cuộc sống mà không theo đuổi mục tiêu ấy; 4 tôi luôn hình dung đến ngày tôi đạt được điều đó, cùng với niềm hạnh phúc lớn lao; và 5 tôi sẵn sàng hi sinh những khía cạnh khác trong cuộc sống trong một thời gian để theo đuổi mục tiêu đó. Khi hết học kỳ đầu tiên của chương trình tiến sĩ, tôi đã xác định được rõ ràng, trở thành giáo sư đại học là mơ ước của tôi. Ngày nào, tâm trí tôi cũng nghĩ về giây phút trở thành college professor ở Mỹ. Mọi việc tôi làm hàng ngày đều hướng đến mục tiêu cuối cùng ấy. Sáng thức dậy, tôi lên kế hoạch những việc cần làm như đọc, viết, lên ý tưởng nghiên cứu, giảng dạy, vân vân để sao cho mỗi ngày qua đi tôi sẽ tiến gần hơn đến mục đích cuối cùng ấy. Thật lòng, tôi không thể tượng tưởng được mình sẽ làm bất cứ công việc nào khác. Mặc dù, tôi hiểu rõ những khó khăn, thử thách, tôi sẽ phải đối mặt, tôi chưa bao giờ từ bỏ mong muốn được nghiên cứu và giảng dạy tại một trường đại học ở Mỹ. Tôi tạm gác qua một bên tất cả những kế hoạch, sở thích khác để tập trung năng lượng theo đuổi ước mơ này. Cần một người thầy trên hành trình chinh phục ước mơ Nếu đã xác định được điều bạn muốn đạt được thật sự là ước mơ cháy bỏng chứ không phải là sở thích đơn thuần, bước tiếp theo là kiếm tìm một người thầy- người sẽ hướng dẫn, hỗ trợ, và chỉ bảo bạn trên con đường chinh phục ước mơ. Tôi tin, không ai có thể thành công mà không có người hướng dẫn. Câu hỏi đặt ra là ta sẽ tìm người thấy ấy nơi đâu? Câu trả lời cho câu hỏi này sẽ phụ thuộc vào từng lĩnh vực. Khi đã biết rõ mình muốn gì, bạn hãy tìm cơ hội kết nối với những người có ảnh hưởng trong ngành và học hỏi từ họ. Tôi biết có những bạn thậm chí đầu tư một khoản tiền vào các dịch vụ huấn luyện coaching để nhận được sự hướng dẫn, chỉ bảo trên hành trình thực hiện ước mơ. Nếu ước mơ của bạn thật sự cháy bỏng, tôi tin, bạn sẽ biết cách tìm ra người thầy cho mình. Người thầy của tôi chính là giáo sư hướng dẫn luận án tiến sĩ. Có lẽ, điều may mắn nhất trên hành trình theo đuổi ước mơ của tôi là có một người thầy thật sự mong muốn tôi thành công. Ngay từ khi hiểu rằng trở thành giáo sư đại học là mơ ước của tôi, tôi đã chia sẻ với thầy. Thầy tôi là một người cực kỳ thực tế. Thầy chưa bao giờ nói, “em sẽ ổn thôi” như một số người hướng dẫn của bạn bè tôi, hoặc “cứ làm việc chăm chỉ sẽ thành công”. Thầy luôn nhấn mạnh, thị trường học thuật cực kỳ cạnh tranh, ngay cả khi có nhiều bài nghiên cứu được xuất bản, tôi có thể sẽ không tìm được việc. Tuy giáo sư hướng dẫn tôi có cái nhìn rất thực tế và đôi khi hơi tiêu cực về thị trường việc làm, nhưng thầy luôn tận tình hỗ trợ tôi theo đuổi ước mơ. Tôi nghĩ rằng, thầy đã làm nhiều hơn trách nhiệm của một người thầy đối với nghiên cứu sinh của mình. Chẳng hạn, thầy vẽ rõ những việc tôi cần làm cho mỗi giai đoạn trong quá trình học tiến sĩ; thầy kết nối tôi với những học giả hoặc nghiên cứu sinh ở các trường khác để tôi học hỏi và tìm cơ hội hợp tác nghiên cứu; thầy cũng sẵn sàng gửi slides bài giảng cho tôi nếu tôi cần khi dạy học; thầy luôn tìm cơ hội giới thiệu nghiên cứu của tôi cho đồng nghiệp ngay cả khi tôi không có mặt ở đó. Giờ đây, ngay cả khi chúng tôi đã trở thành đồng nghiệp, thầy vẫn cho tôi những lời khuyên đầy giá trị về con đường nghiên cứu, giảng dạy trong tương lai. Lên kế hoạch mục tiêu dài hạn và ngắn hạn Mọi ước mơ đều cần có một “deadline”. Khi nào bạn muốn chạm tay vào ước mơ ấy? Một, năm, mười, hay mười lăm năm nữa? Khi đã xác định rõ “deadline” của ước mơ, hãy đặt ra những mục tiêu dài hạn và ngắn hạn để đạt được ước mơ ấy. Với mỗi mục tiêu, bạn phải hình dung được những việc, hoạt động cần làm mỗi ngày để đạt được mục tiêu đó. Giả sử bạn muốn đạt được ước mơ trong vòng mười năm tới, hãy làm một bản kế hoạch mười năm. Chia mười năm này thành những mốc thời gian ngắn hơn. Chẳng hạn, mục tiêu cần đạt được sau hai năm, năm năm, bảy năm là gì. Khi đã xây dựng được bản kế hoạch chi tiết rồi, hãy gửi cho người thầy, người cố vấn cho bạn trên con đường chinh phục ước mơ. Chắc chắn, khi bắt tay vào thực hiện, ta sẽ phải thay đổi kế hoạch một chút để phù hợp với hoàn cảnh thực tế. Nhưng có một bản kế hoạch rõ ràng sẽ giúp ta hình dung rõ những việc cần làm để theo đuổi mục tiêu cuối cùng. Khi bước sang học kỳ hai của chương trình PhD, tôi thiết kế một bản kế hoạch năm năm. Mơ ước của tôi là xin được công việc ở một trường đại học sau khi tốt nghiệp tiến sĩ. Tôi lên kế hoạch rõ ràng cho từng năm. Ví dụ Mục tiêu của tôi khi hết học kỳ hai năm thứ nhất là phát triển một bài nghiên cứu cuối kỳ một term paper thành một bài nghiên cứu khoa học hoàn chỉnh và gửi đến một tạp chí chuyên ngành tốt. Trong năm thứ hai của chương trình tiến sĩ, tôi đặt mục tiêu sẽ đi tham dự hội thảo chuyên ngành, nộp hồ sơ xin tài trợ cho nghiên cứu, đi thực địa vào mùa hè, và nộp một bài nghiên cứu khác cho một tạp chí chuyên ngành. Mục tiêu lớn nhất của tôi vào năm thứ ba là vượt qua kỳ thi vượt rào comprehensive exams, bắt tay vào một nghiên cứu mới, có đề xuất đề tài luận án tiến sĩ được hội đồng chấp thuận, và dạy lớp học của riêng mình vào mùa hè. Bước vào năm thứ tư, mục tiêu chính của tôi là viết luận án, và phát triển một chương trong luận án thành bài nghiên cứu job talk bài nghiên cứu sẽ dùng để đi xin việc, và gửi chương đó đến một tạp chí khoa học. Năm thứ năm, bảo vệ luận án tiến sĩ, viết hồ sơ xin việc, đi xin việc, vân vân. Tôi gửi bản kế hoạch năm năm cho thầy hướng dẫn và giám đốc chương trình PhD của khoa để xin nhận xét. Bên trên, tôi chỉ ghi lại vắn tắt một vài mục tiêu của mỗi năm. Bản kế hoạch tôi gửi cho thầy được thiết kế trên file excel với thời gian hoàn thành cụ thể cho từng hoạt động để đạt được các mục tiêu của từng năm. Sau khi đã có ý kiến đóng góp của các giáo sư, tôi chỉnh sửa lại, và lưu bản kế hoạch ở vị trí tôi có thể thường xuyên tiếp cận được. Trong quá trình học tiến sĩ, tôi đã phải chỉnh sửa, thay đổi kế hoạch một vài lần vì những lý do không kiểm soát được. Ví dụ, vì đại dịch Covid-19, tôi không thể đi thực địa được, và phải thay đổi hoàn toàn kế hoạch thu thập số liệu cho luận án tiến sĩ. Không từ bỏ Trong suổt quá trình học tiến sĩ, tôi luôn hình dung đến ngày tôi trở thành giáo sư đại học và nỗ lực hết mình để biến ước mơ ấy thành hiện thực. Mỗi sáng thức dậy, tôi lập kế hoạch những việc cần làm để tiến gần hơn đến mơ ước của mình. Tôi không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, mặc dù tôi hiểu rất rõ những khó khăn, thử thách mình cần vượt qua. Bạn biết đấy, ước mơ càng lớn, khó khăn càng nhiều! Tôi hiểu rất rõ những điểm yếu của bản thân xuất phát điểm bình thường, là sinh viên quốc tế, chương trình PhD tôi theo đuổi không nằm trong top 10-15, không có kiến thức nền về khoa học chính trị. Khi mới bắt đầu chương trình PhD, tôi đọc rất chậm, bài đọc nào cũng là một sự thử thách đối với tôi. Tôi đã từng nghĩ, “đến đọc thôi mình còn vật vã thế này thì làm sao có thể giảng dạy, viết và xuất bản được bài báo nghiên cứu khoa học đây?” Nhưng tôi rất ít khi nghĩ, “xuất phát điểm của mình như thế thì mình sẽ không bao giờ tìm được việc trong trường đại học đâu” hoặc “biết bao nhiêu người giỏi hơn mình, sẽ chẳng bao giờ đến lượt mình đâu”. Ngược lại, tôi đã đặt ta quyết tâm sẽ có 3-4 bài nghiên cứu được xuất bản hoặc đang trong quá trình bình duyệt ở các tạp chí hàng đầu trước khi đi tìm việc. Những khó khăn, thử thách không hề khiến tôi chùn bước. Lý do là vì tôi luôn tin rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra nếu bạn quyết tâm và làm việc chăm chỉ. Tôi cũng có niềm tin mãnh liệt rằng, mọi thứ, dù khó đến mấy, đều có thể học được, chỉ cần bản thân mình thật lòng muốn học. Trong suốt quá trình học PhD, gần như chưa có giây phút nào tôi có ý định từ bỏ giấc mơ được làm việc và giảng dạy trong một trường đại học ở Mỹ. À, cũng có một lần khi một bài nghiên cứu liên tục bị các tạp chí khoa học từ chối, tôi đã từng nghĩ đến việc theo đuổi một sự nghiệp khác. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, tôi thật sự chỉ muốn giảng dạy và nghiên cứu cho một trường đại học. Nếu bạn muốn biết rõ hơn về hành trình đi xin việc của tôi, bạn có thể đọc bài “Kể chuyện đi xin việc khi bước vào năm cuối tiến sĩ” Tôi rất thích câu nói, “shoot for the moon. Even if you miss it, you will land among the stars”. Tôi tin rằng, khi ta nỗ lực, quyết tâm hết mình để theo đuổi ước mơ, ngay cả khi ta không chạm tay được vào mặt trăng thì ta sẽ vẫn đứng giữa những vì sao. Bạn đồng hành đã từng hỏi tôi, “nếu được quay trở lại thời gian học tiến sĩ, em có thay đổi gì trên hành trình theo đuổi ước mơ không?” Thật lòng, cho dù thời gian có quay lại, tôi sẽ không thay đổi bất cứ điều gì cả. Một khi bạn đã cố gắng hết mình, thật sự, bạn không có gì phải hối tiếc! Trên đây là bốn bước trên hành trình theo đuổi mơ ước trở thành college professor của tôi Xác định rõ đây có thật sự là ước mơ hay không Tìm một người thầy hướng dẫn, chỉ bảo trên hành trình chinh phục ước mơ Lên kế hoạch cho mục tiêu dài hạn và ngắn hạn Không từ bỏ Cảm ơn bạn đã ghé đọc! Chúc bạn một tuần mới thật nhiều niềm vui. Trương Thanh Mai Mọi người đã tập trung hết ở ngoài chuẩn bị cho những giai đoạn cuối cùng của cuộc thi, thắng thua đã rõ. Tiếp theo sẽ đến phần trao giải, Kỳ Vân nhìn đám đông phía xa một lần,nắm chặt tay, cắn răng chạy vào rừng. Có hơi sợ nhưng cô vẫn cắn răng đi vào, đó là điện thoại của cô, bao nhiêu hình ảnh kỹ niệm,còn có dữ liệu quan trọng nữa, không thể để mất vừa đi vừa phân biệt phương hướng. Bản đồ hiện tại cô không có trong tay, cô chỉ dựa vào trí nhớ và sự phán đoán của mình mà tìm đường. Khó khăn lắm mới đến được trạm thứ tư. Nhưng rậm rạp thế này biết tìm ở đâu lòng vô cùng gấp gáp!Kỳ Vân chỉ còn cách vạch từng bụi cây, cố gắng không bỏ sót chỗ nào. Nhiều cành cây nhọn đâm vào tay cô cũng cố chịu đựng bây giờ phải nhanh chóng tìm được điện thoại rồi quay về trước khi trời trời dần chuyển sang một màu đen, Kỳ Vân nhìn lên, áng chừng khoảng gần một tiếng nữa sẽ tối hẳn, cô thầm nghĩ không ổn, nhưng điện thoại vẫn chưa tìm ra khiến cô sốt ruột."A...!"Kỳ Vân kêu lên một tiếng, đúng là càng rối thì càng không làm được gì. Vì bước quá vội cô vấp hòn đá té ngã xuống đất. Tay cô vô tình chạm trúng bụi gai, máu tươi từng giọt chảy ra thấm ướt cả màu xanh của lá, nhưng mà hình như cô sờ phải vật gì cứng đau đớn Kỳ Vân ngồi dậy nhìn, là điện thoại của cô, chính vì rớt vào bụi gai nên cho dù lúc nảy cố tìm thế nào cũng không thấy. Cuối cùng ông trời cũng giúp cô. Thật là "trong cái rủi có cái may."Nhưng sau khi tìm được điện thoại vấn đề lớn nhất lúc này là chân cô hình như bị trật rồi, cố cử động nhưng đau đến nổi hít vào một ngụm khí lạnh. Mà trời thì đã mờ tối, cảnh vật cũng nhìn không rõ nữa giờ phải làm sao. Có một sự hoảng sợ đang lấn áp cô. Không được nhất định phải bình tĩnh tìm Vân mày không được sợ! Nhất định phải tìm được bật nguồn điện thoại, màn hình phát sáng vẫn chưa có hư, có lẽ vẫn còn hy vọng, cô bấm số điện thoại hỗ trợ trong đoàn hồi sáng cô có lưu lại. Thầm nghĩ bây giờ thật có ích, nhưng mà đáng tiếc vì ở trong rừng nên sóng rất yếu chập chờn trong trạng thái đang kết nối, kết quả là đợi mãi vẫn không thể gọi nhiều lần kết quả vẫn là không thể kết Vân cố hết sức đứng dậy nhưng không được, chân cô nhấc không lên, chẳng lẽ cô phải ở lại chỗ này hay sao? Cô không muốn, ở đây trời tối thật là đáng sợ. Cô cũng không dám gọi nữa, pin còn lại rất ít phải để dành phòng khi bất chơi kết thúc đã lâu, sinh viên bắt đầu tụ tập lại thành từng nhóm ăn tối, xôn xao bàn tán về cuộc đua vừa Kha Nghị lúc chiều khi anh lên trao giải ba cho đội của Kỳ Vân, không thấy cô, bây giờ đến giờ ăn tối cũng không thấy cô xuất hiện. Rốt cục cô đang ở đâu? Tự dưng trong lòng Trần Kha Nghị có dự cảm không lành khiến anh vô cùng lo Kha Nghị nhanh chóng tiến về phía đội của Kỳ Vân đang ngồi ăn cơm hỏi "Các em có thấy Anh Thu ở đâu không?"Cả nhóm bị hỏi bất ngờ, bắt đầu chậm chạp suy nghĩ. Rõ ràng nhóm đông như vậy, lúc tham gia trò chơi còn ai để ý ai nữa."Là bạn sinh viên mặc áo đỏ." Anh sốt ruột bổ sung thêm."Hình như lúc đến trạm thứ năm em thấy cô ấy quay lại hướng vào rừng, sau đó không thấy nữa." Nói tên Anh Thu thì không có ấn tượng nhưng về màu sắc áo, hôm nay Kỳ Vân mặc áo màu đỏ nổi bật, nên cũng để lại chút ấn tượng với cô sinh viên này, lúc chiều cô ấy có thấy Kỳ Vân quay đi nhưng cũng không để ý lắm. Chỉ là nhìn thoáng qua sau khi nhìn lại liền không thấy đâu. Đây chỉ là suy đoán cô ấy không dám chắc Kha Nghị thầm mắng "chết tiệt!" Vẻ mặt anh lộ rõ sự bất an kèm tức giận, anh lấy đen pin rồi chạy nhanh về phía bìa tối như vậy nếu quả thực cô còn ở trong rừng thì rất nguy hiểm. Anh phải nhanh chóng tìm được cô."Anh Thu em ở đâu?" Vừa đi Trần Kha Nghị vừa gọi lớn. Vì lúc chiều anh không theo vào rừng, nên cũng không nắm rõ đường đi, mà các ký hiệu chỉ đường buổi tối muốn phân biệt không phải là chuyện đi gập ghềnh lại ẩm ướt, khó khăn lắm anh mới đến được trạm thứ Vân đến giờ cô vẫn ngồi im một chỗ, co ro một góc, không phải là cô không muốn đi mà là nhấc chân lên không được. Môi bị cô cắn đến trắng bệch, cô cố gắng bật đèn điện thoại giơ liên tục lên hy vọng mọi người không thấy cô sẽ đi tìm, thấy được ánh sáng sẽ chú ý đến chỗ này. Tuy nhiên đông như vậy không biết có ai để ý cô vắng mặt ở đó hay điện thoại cũng sắp hết pin Vân rơi vào trạng thái vô cùng tuyệt vọng! Nước mắt chảy ra không ngừng, lại đói lả người. Rất mệt Kha Nghị nhìn thấy ánh đèn chớp sáng, nhanh chóng rọi đèn chạy lại."Anh Thu có phải là em không?" Anh kêu Vân nghe thấy tiếng gọi mình, mừng đến phát khóc vậy là được cứu rồi."Em ở đây!" Cô dồn toàn bộ sức lực của mình kêu đến khàn họng sợ đối phương không nghe Kha Nghị xác định được vị trí nhanh chóng chạy đến, anh ngồi xổm xuống trước mặt Kỳ Vân. Trái tim của anh bây giờ mới được thả lỏng. Thật biết cách hành hạ người Vân thấy được người đến cứu mình, còn là Trần Kha Nghị bỗng dưng thấy vô cùng tủi thân và uất ức muốn nói ra vậy là nhào vào lòng Trần Kha Nghị khóc Kha Nghị bị cô dựa vào khiến anh sửng sốt vài giây, sau đó anh vòng tay ra sau ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an. Người cô thật lạnh không biết đã ngồi đây bao lâu rồi, anh dùng tay xoa xoa lưng cô nói "Không sao rồi, có tôi ở đây!" Vốn dĩ anh đang định mở miệng mắng cô nhưng thấy cô khóc những lời muốn nói lại nuốt ngược vào Vân khóc xong mới bình tĩnh lại được bây giờ mới chịu chui ra khỏi các ôm ấp áp của Trần Kha Nghị."Cảm ơn thầy!" Cô lấy tay chùi nước mắt, tay cô dính bẩn chùi hết lên ánh đèn chiếu sáng, Trần Kha Nghị vẫn thấy rõ được khuôn mặt Kỳ Vân, mặt mũi tèm lem còn dính bẩn xấu chết đi được."Vì sao lại chạy vào rừng?""Em tìm điện thoại." Cô hít hít mũi trả lời."Sao không tìm người đến giúp lại chạy một mình vào đây có biết là rất nguy hiểm hay không?" Nếu mất điện thoại có thể tìm anh đến giúp, không chỉ anh mà còn rất nhiều người, lại ngu ngốc đi một mình, hại anh lo lắng không yên. Nếu anh không tìm được cô thì sao. Chuyện gì sẽ xảy ra, đến đây anh không dám nghĩ tiếp nữa."Ai cũng bận hết, với em nghĩ sẽ nhanh chóng tìm được rồi đi ra ngoài." Cô tủi thân nói, cô không quen ai hết, Đan Linh cũng không thấy đâu, còn anh mạnh lạnh không thèm nhìn cô lấy một cái, thật sự thì cô không dám nhờ."Em nghĩ suy nghĩ của em hoàn hảo lắm sao?" Cô nghĩ không có việc gì sẽ không có việc gì thật sao?"Nếu tôi không tìm được em sẽ thế nào chứ..." Anh còn muốn nói tiếp nhưng khi thấy Kỳ Vân cúi đầu, trông như một đứa trẻ phạm sai lầm đang đợi người lớn trách phạt thì anh lại thấy không đành lòng, muốn nói rồi lại thôi. Bây giờ phải nhanh chóng ra khỏi đây. Càng ở lại lâu càng nguy hiểm."Đứng lên tôi đưa em về." Anh nắm lấy tay Kỳ Vân kéo cô đứng dậy, Kỳ Vân thụt tay lại, nhíu chặt mày, nước mắt lại chảy Kha Nghị kéo tay Kỳ Vân lại mở ra, bàn tay mềm mại của cô bị gai đâm đỏ lên, vẫn còn rướm máu, gai đâm vào vẫn còn sót chưa được gỡ Kỳ Vân lúc đó chỉ lo làm sao thoát được khỏi nơi đây làm gì còn cảm nhận được đau đớn. Bây giờ bị Trần Kha Nghị nắm lấy cô mới ý thức được tay mình có vết Kha Nghị rọi đèn chiếu sáng vào tay Kỳ Vân, anh chăm chú gỡ từng cây gai ra khỏi tay cô. Thấy cô hít mạnh vì đau, anh lại ghé sát lại thổi nhẹ vào tay cô. Hơi mát từ miệng anh toả ra cứ như liều thuốc tiên làm cô cũng thấy bớt đau hẳn. Không ngờ anh còn biết dịu dàng như vậy."Còn chỗ nào bị thương nữa không?"Kỳ Vân chỉ vào chân mình "hình như bị trật rồi."Trần Kha Nghị chạm vào chân Kỳ Vân, anh thử xoay nhẹ cô liền kêu lên "Á.. đau thầy nhẹ tay chút.""Để yên tôi nắn khớp lại." Chỉ mới nửa ngày không gặp, mà cô trở thành bộ dạng thật thảm hạ, còn bị thương khắp người nữa. Làm người ta muốn làm lơ cũng không Vân tỏ vẻ không tin, anh là thầy giáo không phải bác sĩ có biết làm không đó. Lỡ hại cô gãy luôn chân thì làm sao rời khỏi chỗ này. Mặc dù với phương diện học hành cô rất tin tưởng anh, nhưng còn vấn đề y học cô hoàn toàn không tin tưởng chút ánh mắt của Kỳ Vân hình như anh biết cô suy nghĩ gì không nhanh không chậm mở miệng "Ba tôi là bác sĩ." Anh tìm bừa lý do trấn an Vân còn đang muốn nói ba anh làm bác sĩ chứ có phải là anh đâu. Thì Trần Kha Nghị đã nhân lúc cô không chú ý mà nắn lại Vân đau đến nổi nước mắt chảy ra không Kha Nghị ngước lên hỏi "Cử động thử xem còn đau không?"Kỳ Vân lắc lắc cổ chân mặc dù còn hơi đau nhưng so với lúc trước đã có thể cử động được rồi. Đúng là kỳ diệu!Cô quyết định sau này sẽ tin tưởng anh tuyệt đối."Được rồi về thôi!" Anh đỡ cô đứng dậy. Kỳ Vân đi theo Trần Kha Nghị. Chân cô vẫn còn đau nên đi từng bước Kha Nghị dừng lại, anh quỳ xuống "Lên đi tôi cõng."Kỳ Vân xua tay "không cần, em có thể tự đi được." Như vậy hình như không được tốt lắm."Em muốn đến sáng mai chúng ta mới có thể rời khỏi đây đúng không?" Anh chỉ vào đèn pin "Dây dưa với em ở đây cả buổi pin cũng sắp hết rồi, nhanh lên." Dù họ đang ở bìa rừng, nhưng sâu bên trong vẫn là rừng nguyên thủy, động vật hoang dã tất nhiên vẫn còn, không cần nói đến cọp hay hổ chỉ cần mấy con chó sói hoặc một con rắn cũng đủ tạo ra nguy hiểm chết Vân không còn lý do từ chối, với lại cô cũng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Vì thế cô ngượng ngùng nhìn Trần Kha Nghị khuôn mặt hơi đỏ lên, chậm chạp quàng tay ôm cổ anh để anh cõng của Trần Kha Nghị rất rộng và ấm lại còn êm nữa chứ. Cô dựa sát người anh tìm chút ấm áp, cả người cô lạnh cóng được anh sưởi ấm thật thoải mái, mũi vô tình mà cọ cọ trúng tóc anh, có mùi hương dầu gội kèm theo mùi cơ thể nhàn nhạt của anh tạo ra một mùi rất cuốn hút. Cô còn nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch sắp rớt ra khỏi lồng ngực biết Trần Kha Nghị có cảm nhận được tim cô đang vì anh mà đập nhanh không? Nếu có thì chắc là vô cùng xấu Vân tham lam hít thêm mùi hương từ tóc bây giờ cô nói "Em thích thầy!" Không biết anh có hoảng loạn mà quăng cô xuống đất không? Kỳ Vân tự mắng mình điên rồi, thật ra cô rất muốn hỏi nhưng chưa đủ dũng lại cô đã nói đây không phải là lần cuối hay sao. Muốn gì thì cô cũng phải thành công vượt qua kỳ thi tuyển chọn mới được."Yên lặng, đừng lộn xộn." Trần Kha Nghị vì cô ở trên lưng cứ ngọ ngoậy không yên bất mãn lên tiếng cảnh cáo. "Em biết rồi!" Cô bỉu môi bất mãn, nhưng không còn lộn xộn vì bị cảnh cáo mà không dám nhúc nhích, hít thở cũng không dám thở mạnh sợ thầy Trần của cô không vui mà thả cô từ cơn buồn ngủ ập đến, Kỳ Vân nhắm mắt hưởng thụ tấm lưng ấm áp mà chìm vào mộng mơ Kỳ Vân thấy mình đang đạp xe trên con đường làng. Hai bên là cánh đồng hoa bồ công anh. Từ đâu một cơn gió thổi đến. Từng cánh hoa bồ công anh chậm rãi bay lên, Kỳ Vân bị cảnh đẹp trước mắt thu hút. Cô dừng xe, đi vào giữa cánh đồng chạy cheo những cánh bồ công anh. Cô dang tay ra, từng cánh hoa mềm mại lướt qua tay cô rồi tiếp tục bay theo cứ chạy, chạy mãi đến lúc đã thấm mệt mới dừng Vân ngồi xuống, thở gấp, nhưng vẫn không quên nhìn theo sự chuyển động của hoa bồ công phía xa, có một luồng ánh sáng xuất hiện, đủ màu sắc thật đẹp, nhưng quá chói, Kỳ Vân giơ tay lên che mắt. Đợi khi ánh sáng dịu lại cô mới từ từ mở mắt trong ánh sáng cô thấy một người đàn ông bước ra, đi về phía cô, anh ta nở nụ cười còn chói mắt hơn luồng ánh sáng kia nữa. Càng lại gần cô càng thấy rõ diện mạo của người đàn ông, thật đẹp, phía sau anh ta còn tỏa ra ánh hào quang lấp lánh. Thiên thần là có thật sao?Anh ta đưa tay về phía cô nói "đi cùng tôi nhé."Cô gật đầu nắm lấy tay anh ta. Bàn tay thật đàn ông nắm tay cô chạy xuyên qua cánh đồng hoa, lâu lâu còn quay về phía cô mỉm cười. Càng nhìn cô càng thấy diện mạo này có vẻ quen mắt. Cô nhíu mày suy nghĩ. Trong đầu xuất hiện một cái tên "Trần Kha Nghị" Chính là anh, người làm trái tim của cô thổn Vân bất ngờ, thật sự là anh sao? Cũng tốt cô đã nắm được tay anh, anh còn dịu dàng nhìn cô như vậy, không như bên ngoài thật là đối ngược hoàn Vân còn muốn ở bên Trần Kha Nghị lâu hơn nữa. Nhưng cô lại bị tiếng ồn cùng ánh đèn đánh đáng tiếc! Còn chơi chưa đã mà. Còn muốn nắm tay anh thật Vân mở mắt ra, bây giờ cô mới ý thức được mình đang còn dựa vào lưng Trần Kha Nghị. Được anh giúp đỡ còn chiếm tiện nghi của anh mà ngủ, may là không có chảy nước miếng nếu không thật đáng xấu hổ. Mà Trần Kha Nghị không biết dừng lại từ lúc nào, đứng cách xa chỗ cắm trại một anh sợ phá giấc ngủ của cô mà dừng lại tại đây không đi tiếp. Có phải như vậy không?"Dậy rồi sao?" Thấy người trên lưng động đậy, anh lên tiếng."Dạ, thầy mau để em xuống" Cô đỏ Kha Nghị cuối thấp người, Kỳ Vân lưu luyến buông tay đứng dậy."Cảm ơn thầy!" Nếu không có anh không biết bây giờ cô ra sao Kha Nghị vỗ vai Kỳ Vân "Được rồi mau về nghỉ ngơi đi!" Sau đó anh nghiêm giọng nhắc nhở "Lần sau không được tự ý đi một mình, rất nguy hiểm.""Dạ em biết rồi!" Có đánh chết cô cũng không dám nữa. Kỳ Vân cúi chào Trần Kha Nghị rồi đi về phía trại của đội Kỳ Vân đi vào trại, Trần Kha Nghị mới xoay người rời khỏi.

kế hoạch theo đuổi giáo sư