Read 127 - 128 from the story ẢNH ĐẾ THỊ PHI by HoaDaoTien (Hoa Dao Tiên) with 189 reads. sung, đammỹ, hài. Chương 127: Trở mặt Tiếng nói của Lục Nham chắt đứt Bạch Tử Sách trước đó là một ảnh đế nổi tiếng. Từ khi gia nhập giới giải trí, có quá nhiều chuyện phức tạp xảy ra nhưng may mắn, Chu Bắc Hiền vẫn luôn lặng lẽ bên cạnh cậu, quan tâm cậu, cứ như vậy cậu hẹn hò với hắn. Thông tin truyện Ảnh Đế Thị Phi. Bạn đang theo dõi full truyện Ảnh Đế Thị Phi của tác giả Sa Nhã rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới Đọc truyện Ảnh Đế Thị Phi full sáng tác bởi Sa Nhã với giá siêu rẻ thẻ Viettel 20k đọc thả ga 40 ngày, giao diện thân thiện dễ theo dõi toàn tập trên điện thoại tất cả trong một Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Tác giả Sa NhãThể loại Đô Thị, Đam Mỹ, Trọng Sinh, showbizSố chương 273 chươngĐiểm 7/10 Review Mình lại vừa đọc xong một truyện đam mỹ nữa mọi người ơi. Dạo này mình ưu tiên thể loại này hơn thì phải 😆. Truyện thuộc thể loại trọng sinh, giới giải trí. Mình thấy cũng hơi bị dài luôn, 273 chương nhưng hông hiểu sao vẫn đọc hết được. Truyện viết về bạn thụ tên Bach Tử Sách. Kiếp trước thụ là ảnh đế, được vô vàn người hân mộ. Tuy nhiên lại yêu nhầm một tra công và bị hãm hại đủ kiểu dẫn đến bị tai nạn giao thông và chết. Sau khi trùng sinh vào một diễn viên hạng bét tên Lăng Hàm, thụ dần thu liễm tính cách. Thụ không còn xốc nổi thích gì làm nấy như trước. Thụ quyết tâm trả thù tra công và kẻ thứ ba, cũng như tìm được bạn trai ngon lành hơn tra công để yêu đương. Công tên là Lục Tư Nguyên, một ảnh đế chính hiệu và yêu thầm Bạch Tử Sách. Công vô tình gặp gỡ và cứu Lăng Hàm khi cậu bị hại và vứt xuống sông. Dần dần, công bị thu hút vì tính cách của Lăng Hàm và Bạch Tử Sách giống nhau. Lúc này có sự xuất hiện của các nam phụ tra công, em tra công là kim chủ của Lăng Hàm kiếp trước, sinh viên trẻ đang học ngành đạo diễn Đường tập. Các nam phụ này đều dây dưa với thụ. Mình thấy nhiều bạn không thích thụ vì thụ cứ không rõ ràng với các nam phụ. Mình cũng đồng ý và đó chính là một điểm trừ của truyện này. Nhưng đôi khi cũng không thể hoàn toàn trách bạn thụ, vì người ta chưa nói rõ thì không thể từ chối thẳng thừng được. Truyện dài nhưng không nhạt. Nội dung không quá mới lạ nhưng cách tác giả hành văn và miêu tả nội tâm các nhân vật ổn. Các bạn thấy mình vẫn có thể đọc hết 273 chương là biết. Mình là người cũng khá kén chọn, nên có bạn có thể đọc thử nhé. Bạn nào đọc rồi thì comment cho mình biết nhé. -Trích đoạn- Đầu óc Bạch Tử Sách cứ kêu ong ong, chóp mũi đầy mùi máu tanh nồng, bên tai vang lên những âm thanh mơ hồ, không quá chân thật. Một lúc lâu sau cậu mới nghe ra được có hai người đàn ông đang nói chuyện, giọng điệu của... người trẻ hơn trong số đó nghe có vẻ rất hoảng loạn “Làm sao bây giờ? Em... em giết người rồi... làm thế nào đây...”Giọng nói còn lại có vẻ lớn tuổi hơn cất lên “Tại sao lại xảy ra chuyện này?”“Em không hề cố ý đâu! Hôm nay anh ta dùng ảnh uy hiếp em, đòi năm mươi vạn tệ, còn sỉ nhục em, em nhất thời tức giận, không kiềm chế được, lấy cái chai đập anh ta... Ai ngờ, ai ngờ anh ta không chịu nổi, ngã lăn ra đấy...” Giọng nói kia cuống quýt như sắp khóc, đau khổ cầu xin “Anh ơi, bất luận thế nào anh cũng phải giúp em, em không muốn ngồi tù, không muốn mất tất cả mọi thứ đang có...”Giọng nói của hai người đàn ông mơ mơ hồ hồ lọt vào tai, đầu Bạch Tử Sách đau như muốn nứt ra, nhận thức lơ lửng như tơ liễu tan tác bay loạn xạ trong gió, căn bản không thể nào suy nghĩ cho rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện của hai mời các bạn đón xem.. “Lần trước Đường Tập đạt giải thưởng, cậu đã giúp đỡ nó rất nhiều, nó tích cực giới thiệu cậu với tôi, tính nết con trai tôi thế nào, tôi biết rất rõ, người mà nó hết lời khen ngợi, tôi tin rằng không phải kẻ thị phi như người khác nói.”Lăng Hàm thấy hơi chột lại trong giây lát, Đường Diệp nói tiếp “Tôi đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình, diễn viên đảm nhiệm vai nam thứ ba tạm thời có việc không thể tham gia được, Đường Tập cực lực giới thiệu cậu với tôi, tôi thấy hình tượng của cậu rất phù hợp, không biết cậu có hứng thú thử sức không?”Có có có! Có có có!Tôi biết ngay có miếng bánh trên trời rơi xuống mà!Nội tâm kích động đến mức hỗn loạn, nhưng bề ngoài Lăng Hàm vẫn tỏ ra chấn động theo bản năng của một diễn viên, biểu cảm trông rất “thật không thể tin nổi”, “Tôi? Bất ngờ quá, tôi…”Sau đó cậu liếc nhìn Đường Tập, tích cực truyền đạt sự kích động trong nội tâm mình. Đường Tập bảo bối, cưng quá tuyệt vời!Nhưng không biết tại sao, Đường Tập đột nhiên nhìn qua chỗ khác, quay đầu đi, vành tai đỏ lên.“Hình tượng của cậu phù hợp, nhưng không biết diễn xuất thế nào.” Giọng nói bình tĩnh của Đường Diệp khiến tâm tình phấp phơi của Lăng Hàm bình thường lại một thể thất lễ, phải tỏ ra không quan tâm thiệt hơn, đừng giống một thằng nhà quê chưa từng trải sự đời, Đường Diệp ghét nhất loại người vậy, thực ra Lăng Hàm rất quen thuộc với Đường Diệp, lần hợp tác từ kiếp trước khiến cậu hiểu rõ Đường Diệp là dạng người như thế nào, có phần kiêu ngạo, thích màu mè, thanh nhã, ghét những kẻ chạy theo vật chất và hời hợt. Cho nên trước mặt ông, nhất định không được phép nông cạn, nếu không OUT là cái gian kiểm tra nhau đến rồi Hàm đang định thể hiện khả năng diễn xuất của mình, ví dụ như để Đường Diệp ra một đề bài gì đó thì Đường Tập ngồi bên cạnh đã trợn mắt “Không phải cha đã xem phim ngắn của con rồi à? Sao không nhìn ra được khả năng diễn xuất của anh ấy?”Đường Diệp bị phá đám có phần bực mình “Chỉ một bộ phim ngắn, làm sao có thể nhìn ra được rốt cuộc cậu ấy có phù hợp hay không?”Quả nhiên Đường Diệp là người nho nhã, đến nói chuyện cũng văn vở hơn hẳn.“Thế thì đơn gian thôi, cứ để anh ấy thử vai luôn là được mà?” Đường Tập nói “Người mà con đã chọn chắc chắn không có vấn đề gì, huống hồ lúc trước ai đã khen khả năng diễn xuất của Lăng Hàm khá khẩm ấy nhỉ?”Thấy Đường Tập tranh luận vì mình mà lương tâm của Lăng Hàm lại bắt đầu nhói đau, ôi, lỡ như Đường Tập biết mình đã sớm biết rõ thân phận của cậu ta, vì thế mới cố ý tiếp cận, không biết cậu ta sẽ tức giận đến mức nào. Cho nên, có đánh chết cậu cũng không thể nói rõ chân tướng Diệp vốn định làm màu làm mè để kiểm tra khả năng của Lăng Hàm, bị con trai ngắt lời, uy nghiêm bay mất sạch, chỉ có thể tức giận nói “Không được nói leo!”Đường Tập làm mặt xấu, nhưng cũng thực sự im thấy cảnh này, Lăng Hàm đột nhiên nhớ tới người cha đã qua đời từ lâu ở kiếp trước, cùng cả bà nội rất yêu thương cậu, bây giờ họ đều không còn. Nhớ đến người thân không khỏi có cảm giác đau lòng, cảm xúc kích động vì có được cơ hội của Lăng Hàm cũng vì thế mà bình lặng hơn, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.“Thầy Đường có nghi vấn như vậy cũng rất bình thường, tôi không có tác phẩm tốt, tiết mục truyền hình từng tham gia cũng có hạn, thầy Đường có yêu cầu cao với tác phẩm của mình, xuất phát từ yêu cầu trách nhiệm, chắc chắn sẽ phán xét khả năng của tôi.” Lăng Hàm chậm rãi nói “Nhưng bây giờ thầy Đường và tôi đang ngồi với nhau, đã đủ cho thấy thầy Đường bằng lòng cho tôi cơ hội, cũng công nhận một phần khả năng của tôi, đúng không?”Nghe thấy giọng điệu không chần chừ không gấp gáp của cậu, Đường Diệp do dự trong chốc lát, gật gật đầu “Khá đấy.”Lăng Hàm tiếp tục nói “Vậy tôi nên chứng minh khả năng của bản thân thế nào đây?”Ở phương diện diễn xuất, Lăng Hàm rất có lòng tin vào bản thân, cậu tin rằng chắc chắn Đường Diệp sẽ rung động với diễn xuất của mình, nhưng không biết Đường Diệp sẽ dùng phương thức thế nào để sát hạch vì Đường Tập giới thiệu cậu quá tích cực, Đường Diệp không thể dùng cách thức bình thường để Lăng Hàm diễn một đoạn kịch, đọc một đoạn hội thoại như những người khác khi thử vai được, ông suy ngẫm trong chốc lát rồi nói “Chúng ta phân tích nhân vật, xem xem nhân vật mà cậu hiểu được có giống như tôi không.”“Không thành vấn đề.” Lăng Hàm cười cười, âm thầm thở phào, còn tưởng sẽ bị làm khó, không ngờ chỉ là một đề bài đơn giản như vậy, cậu cho rằng khả năng nắm bắt nhân vật của mình khá tốt, rất ít khi nào hiểu sai lệch. Chỉ cần có lý giải đồng nhất với Đường Diệp, cậu nhất định có thể giành được vai này một cách thuận biết từ lúc nào, trên tay Đường Tập đã có thêm một tập bản thảo, cậu ta đưa nó cho Lăng Hàm, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên nét cười, có ý cổ vũ và ủng Hàm thấy ấm Tập nhỏ hơn cậu ba tuổi, thời gian gia nhập vào hàng ngũ đàn ông trưởng thành tuy ngắn ngủi nhưng cơ thể đã phát triển rất ổn, vóc người cao lớn, cơ bắp rắn chắc và vạm vỡ, đang vào thời điểm vừa có sức hút của đàn ông trưởng thành vừa có khí chất thanh xuân của các cậu em trẻ trung khiến người ta vô cùng rung động. Đứa trẻ này ban đầu trông có vẻ ương bướng ngang ngạnh, về sau tiếp xúc rồi mới biết là một chàng trai đơn thuần và kiêu ngạo, tinh thần phấn chấn và hy vọng của sinh viên vừa mới ra trường được thể hiện vô cùng rõ nét trên người chàng trai thể không thừa nhận, trên người Đường Tập có một loại sức hút khác được cậu ta, Lăng Hàm cảm thấy mình đã già rồi, giống như một gốc đại thụ đã trải qua phong ba bão táp, không còn sức sống của thời trai trung thật là âm thầm nghĩ như vậy, hoàn toàn quên rằng bây giờ mình chỉ lớn hơn Đường Tập ba tuổi.“Anh nhìn tôi làm gì? Đọc kịch bản đi kìa đồ ngốc!” Đường Tập hừ một tiếng ngập tràn giọng mũi, quay đầu đi chỗ khác với vẻ mất tự nhiên, lỗ tai bắt đầu ửng hồng Hàm không chú ý đến vẻ khác thường của cậu ta, tâm tư của cậu hoàn toàn dồn vào sát hạch sắp tới, sau khi nhận lấy bản thảo, cậu vùi đầu chăm chú đọc là một bộ phim cổ trang mang yếu tố giả tưởng, được lấy nguyên tác từ một cuốn tiểu thuyết tình cảm rất nổi tiếng trên mạng, nhân vật nam thứ ba là con trai của cốc chủ cốc Thần Y, xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, lại có y thuật tốt, cho nên tính cách hơi ngạo mạn. Anh ta thích một sư muội của mình, sau này sư muội cấu kết cùng một sư đệ khác, tính kế hãm hại nam thứ ba, khiến anh ta mất hết võ đến đây, Lăng Hàm khẽ nhíu mày, một chút cảm giác không thoải mái thoáng qua trong lòng. Trải nghiệm này quá mức quen thuộc, đầu óc cậu lập tức tràn ngập gương mặt của Chu Bắc Hiền và Y cố gắng đè nén cảm xúc bất thường ấy, tiếp tục đọc kịch vật nam thứ ba dùng y thuật của bản thân để tự cứu lấy mình, bắt đầu tìm kiếm cơ hội báo thù, sau một loạt tình tiết, khi anh ta sắp giết chết sư đệ thì sư muội đột ngột quỳ xuống cầu xin anh ta, anh ta đành tha cho hai người lỗi, cái gì thế này?!Đọc đến đây, Lăng Hàm trợn tròn hai mắt, nam thứ ba cứ bỏ qua cho hai người kia như thế à?Cậu nhanh nhẹn lướt hết tiểu sử của nhân vật, phát hiện ra sau khi buông bỏ thù hận, nhân vật này nhanh chóng đứng vào cùng phe với nam chính và nữ chính, giúp đỡ cặp đôi này điều chế thuốc, làm đạo cụ, vân ta cứ thế mà buông bỏ thù hận á?“Thế nào?” Thấy cậu có vẻ đã đọc hết tóm tắt nhân vật, Đường Diệp lên tiếng Hàm gấp bản thảo lại, miễn cường đè nén cảm giác khác lạ trong lòng, giảng giải những hiểu biết của mình về nhân vật nam thứ ba, tất nhiên, hiểu biết này là kiểu hiểu biết mà cậu cho rằng Đường Diệp có thể chấp nhận được. Đầu óc Bạch Tử Sách cứ kêu ong ong, chóp mũi đầy mùi máu tanh nồng, bên tai vang lên những âm thanh mơ hồ, không quá chân thật. Một lúc lâu sau cậu mới nghe ra được có hai người đàn ông đang nói chuyện, giọng điệu của người trẻ hơn trong số đó nghe có vẻ rất hoảng loạn “Làm sao bây giờ? Em... em giết người rồi... làm thế nào đây...”Giọng nói còn lại có vẻ lớn tuổi hơn cất lên “Tại sao lại xảy ra chuyện này?”“Em không hề cố ý đâu! Hôm nay anh ta dùng ảnh uy hiếp em, đòi năm mươi vạn tệ, còn sỉ nhục em, em nhất thời tức giận, không kiềm chế được, lấy cái chai đập anh ta... Ai ngờ, ai ngờ anh ta không chịu nổi, ngã lăn ra đấy...” Giọng nói kia cuống quýt như sắp khóc, đau khổ cầu xin “Anh ơi, bất luận thế nào anh cũng phải giúp em, em không muốn ngồi tù, không muốn mất tất cả mọi thứ đang có...”Giọng nói của hai người đàn ông mơ mơ hồ hồ lọt vào tai, đầu Bạch Tử Sách đau như muốn nứt ra, nhận thức lơ lửng như tơ liễu tan tác bay loạn xạ trong gió, căn bản không thể nào suy nghĩ cho rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện của hai người là đâu?Hai người này là ai?Ấn tượng cuối cùng của cậu là cậu bị một chiếc xe tải lớn tông phải khi đang trên đường về biệt thự của mình, sao bây giờ lại ở đây? Cơ thể cứng ngắc đến mức muốn cử động đầu ngón tay cũng không làm được, cảm giác choáng váng và buồn nôn khiến cậu muốn nôn, mí mắt nặng trịch như bị phết nhựa cao ong ong vẫn vang lên bên tai, âm thanh bên ngoài lúc to lúc nhỏ, Bạch Tử Sách loáng thoáng nghe thấy hai người đang nói tới những từ đại loại như “sông”, “vứt xác”. Chốc lát sau, cậu cảm nhận được có người đang di chuyển cơ thể của mình, sau đó bị quăng vào một cái rương da một cách rất thô lỗ. Tiếng “bụp” vang lên bên tai, rương da đóng lại, sau đó nó được nhấc lên, lắc lắc lư lư đi tới một nơi không biết tên nào mảnh suy nghĩ dao động của Bạch Tử Sách cuối cùng cũng lắng đọng lại, những mảnh vỡ trong suốt ấy mang theo hình ảnh không có một chút trật tự nào, khi được chất thành một đống, cuối cùng cũng hiện ra dòng chảy kí ức rõ Tử Sách đột ngột mở bừng mắt giữa rương da đen kịt, thở hồng hộc như người sắp đúng!Cậu bị chiếc xe tải chất đầy hàng hóa tông từ phía chính diện, chắc chắn phải chết ngay tại chỗ rồi mới đúng, cho dù không chết ngay đáng ra cũng phải nằm trong bệnh viện, chứ không phải trên một chiếc xe chuẩn bị đi vứt dừng lại, Bạch Tử Sách cảm thấy mình được nhấc lên mặt đất.“Vứt ở đây thật ạ?” Người đàn ông trẻ hơn một chút hỏi lại, có vẻ thấp thỏm lo âu.“Chỗ này hoang vu, bên dưới có dòng sông, vứt xuống sẽ không ai biết được đâu.” Người đàn ông lớn tuổi hơn nói nhỏ. Bạch Tử Sách kinh ngạc, nghe giọng điệu của họ có vẻ như muốn vứt thẳng mình xuống sông? Bây giờ cậu không thể cựa quậy được, bị vứt xuống thì chết chắc rồi còn gì?“Thế thì mau vứt xuống thôi!” Người đàn ông trẻ hơn Tử Sách cảm thấy mình lại bị nhấc lên, sau đó có cảm giác rơi xuống, “ùm” một tiếng rơi thẳng xuống dòng sông. Dòng nước lạnh buốt tràn vào rương da qua kẽ hở, nhanh chóng lấp đầy không gian chật Tử Sách chỉ có thể mặc cho bản thân mình từ từ chìm xuống, không có kế sách gì, trong lòng ngập tràn cảm giác phẫn nộ và đau thương khó diễn tả bằng lời. Bạch Tử Sách này cả đời chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, tại sao lại rơi vào bước đường này? Tại sao ông trời lại muốn đối xử với cậu như thế? Trước khi chết, hình ảnh khi còn sống như đèn kéo quân lướt qua trước mắt cậu, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt áy náy của Chu Bắc Hiền và gương mặt ánh lên nụ cười đắc ý của Y cuộc đời của cậu sao có thể kết thúc một cách uất ức như vậy? Cậu vẫn chưa rửa sạch được oan khuất, vẫn chưa đánh bại được đôi nam nam chó má kia, sao có thể kết thúc như thế được?Căm phẫn chính là sức mạnh to lớn, Bạch Tử Sách hít một hơi thật sâu, liều mình giãy giụa trong chiếc rương da, không ngờ bỗng dưng có thể động đậy được. Bạch Tử Sách vừa giật mình vừa vui mừng, vội vàng đưa tay đẩy nắp rương tạ trời đất, chắc vì hai người kia quá hoảng sợ nên không cài chặt chốt, Bạch Tử Sách cố chịu cảm giác tức thở đẩy vài cái, cuối cùng cũng đẩy ra được, sau đó dùng hết sức lực toàn thân bơi lên sông rất lạnh, Bạch Tử Sách dựa vào sức lực được bùng lên nhờ khao khát sống, nhanh chóng bơi ra khỏi mặt Tử Sạch hít thở gấp gáp, giơ tay vuốt nước trên mặt, đánh giá bốn phía, xung quanh đen kìn kịt, loáng thoáng thấy được bờ sông chất đầy đá sỏi trước mặt, cậu vội vang bơi về phía bờ, gian nan nằm bò lên một mỏm đá nhô ra.“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Bạch Tử Sách hô to vài tiếng, xung quanh lặng yên như tờ, đến cả tiếng côn trùng kêu cũng không khung cảnh tranh tối tranh sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, nơi đây không một bóng người, hai bên là núi, ở giữa chính là con sông mà cậu vừa bị ném xuống, mà bên cạnh bờ sông nơi cậu đang nằm là con đường quốc lộ duy đầu nhìn lên trên, Bạch Tử Sách vẫn còn ngâm nửa mình dưới nước, cậu cắn răng, vất vả vịn vào mỏm đá để trèo lên bờ. Toàn thân cậu ướt sũng, gió đêm trong khe núi thổi qua, lạnh thấu xương, vết thương ở sau gáy bị dính nước đau đớn từng hồi, Bạch Tử Sách vừa đau vừa mệt, suýt nữa ngất xỉu thêm lần thể ngất đi được...Cậu lắc lắc đầu duy trì sự tỉnh táo, dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân, chật vật bò lên đường quốc lộ, khi cậu bò lên được đường quốc lộ, toàn thân gần như đã không còn sức đã tối hẳn, xung quanh vọng tới tiếng côn trùng kêu rất rõ ràng, cả thế giới dường như chỉ có một mình giờ hi vọng duy nhất chính là có ai đó lái xe ngang qua đây cứu giúp như có người chịu cứu mình, mình nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người thầm nghĩ trong và đau đớn khiến cậu không thể không nghĩ linh tinh để dời sự chú đây cậu quá xui xẻo, người yêu phản bội, sự nghiệp rơi xuống đáy, bây giờ lại bị người ta vứt như vứt xác xuống sông, ông trời sẽ không để cậu xui xẻo như thế mãi chứ? Giả dụ tỉ lệ bị người yêu phản bội là 10%, tỉ lệ sự nghiệp đi xuống một cách xui xẻo như cậu chắc chưa đến 10%, tỉ lệ bị người ta vứt xác xuống sông chắc còn nhỏ hơn, e là không đến 1%, mà tỉ lệ bị chết rét chắc chỉ khoảng 50%, tỉ lệ mấy chuyện này xảy ra đồng thời chắc chỉ có một phần hai mươi nghìn, cậu không tin mình có thể “may mắn” đến mức ấy!Cứ nghĩ linh tinh như vậy, tâm trạng của cậu thả lỏng một cách kỳ con đường núi cách đó không xa có hai chùm sáng lóe lên, ánh sáng trắng lóa càng ngày càng gần, tiếng động cơ ô tô cũng gần trong gang hai luồng sáng ấy, Bạch Tử Sách suýt nữa nhảy dựng lên. Không ngờ lập luận về tỉ lệ của cậu lại đúng kìa!“Cứu tôi!” Bạch Tử Sách cố gắng hô hào, từ bên vệ đường lảo đảo chạy tới giữa đường lớn, dang hai tay không ngừng huơ xe nhanh chóng đến bên cạnh cậu, ánh đèn sáng quá mức khiến hai mắt Bạch Tử Sách đau đớn vì bị chói, khi cậu vô thức muốn giơ tay che đi, chiếc xe dừng lại ở chỗ cách cậu không quá xe không bật mở ngay lập tức, chắc hẳn người bên trong đang phán đoán tình hình, nơi hoang vu thế này đột nhiên có một người xông ra, chuyện không thể đơn giản đèn pha của xe chiếu rõ dáng vẻ nhếch nhác hiện giờ của Bạch Tử Sách cơ thể ướt sũng, một bên gò má còn dính vết máu đã thẫm Tử Sách lảo đảo bước tới, vừa đi vừa nói “cứu tôi với”. Đầu cậu vừa đau vừa choáng, cảm giác choáng váng mãnh liệt tới mức cậu gần như bước không vững được, càng không thể suy nghĩ hiệu quả, chỉ có thể nghe theo bản năng đi về phía nguồn sáng và hi vọng duy nhất, cầu cứu người trong cậu sắp tới gần nắp xe, cửa xe cuối cùng cũng bật mở, một người bước người đứng ngược sáng trông có vẻ cao gầy, từ hình dáng bên ngoài có thể đoán ra người này có giới tính nam. Người kia nhanh chóng bước tới bên cạnh Bạch Tử Sách và hỏi “Cậu không sao chứ?”Giọng nam nghe trầm thấp thành thật, khiến người ta cảm thấy rất được an thấy giọng nói này, tiềm thức của Bạch Tử Sách biết mình đã được cứu rồi, sợi dây căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng đứt, hai mắt cậu tối sầm, chân mềm nhũn không chống đỡ nổi cơ đôi tay kịp thời đỡ lấy cậu, Bạch Tử Sách ngã vào lồng ngực người kia. Nhiệt độ cơ thể người này cao đến giật mình, nóng lạnh giao hòa khiến Bạch Tử Sách không nhịn được rùng mình một cái. Một bàn tay ấm áp sờ lên trán cậu.“Cậu ta sốt rất cao, mau đi bệnh viện thôi.”Âm thanh nào đó mơ mơ hồ hồ vọng tới, Bạch Tử Sách đột nhiên cảm thấy giọng nói này có vẻ quen thuộc, nhưng đầu óc cậu đặc quánh như tương, không thể nhớ ra nổi rốt cuộc là ai...Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc. Đô Thị, Trọng Sinh, Đam Mỹ Số Chương 270 Bạch Tử Sách cứ ngỡ mình đã có được cuộc sống mà mình mơ ước, có người yêu, sự nghiệp thuận lợi, đã trở thành ảnh đế... Nhưng rõ ràng không phải! Bạn trai phản bội! Tuesday chen chân, lại còn hãm hại ngược lại!!! Ảnh đế như cậu lại trở thành đối tượng bị người phỉ nhổ, sau đó gặp tai nạn xe cộ....ngoẻo!!!!!!!!!!!! Sau khi trùng sinh, cậu trở thành Lăng Hàm - một nghệ sĩ không tên tuổi. Bạch Tử Sách thề phải tìm ra chân tướng mình bị hãm hại, rửa sạch oan khuất và nhất là phải tìm một người bạn trai vô cùng ngầu nữa. Chẳng ngờ, ngày đầu tiên trùng sinh cậu lại gặp gỡ đối thủ cũ ngày xưa - Lục Tư Nguyên. Hơn nữa vì công việc mà cậu không thể không chịu Lục khổng tước nô dịch... Lăng Hàm Cậu và anh ta đúng là trời sinh không hợp! Lục Tư Nguyên Chết tiệt, trước kia chẳng phải con hàng này muốn ôm đùi anh à? Sao giờ thấy anh lại bỏ chạy?

ảnh đế thị phi